Trong giáo lý nhà Phật cũng có câu chuyện gọi là “Dụ
ngôn người con hoang đàng”.
Câu chuyện kể về một người con bỏ cha, lên đường đi đến
một nơi xa xôi sinh sống theo sự tự do phóng khoáng của mình. Vì ăn chơi thái
quá anh trở nên nghèo khổ. Người cha ở nhà, sau bao năm tháng chờ đợi không thấy
con trở về, đành lên đường đi tìm con.
Sau nhiều năm tìm kiếm, hỏi han, người cha đã tìm ra
được tung tích của người con mình. Nhưng người con lại không thể nào nhận ra được
cha nó, một ông già đầy quyền lực và cao sang. Người con vẫn tiếp tục từ chối
và lẩn trốn. Người cha rất đau lòng để con mình lẩn trốn như vậy, nhưng ông ra
lệnh cho gia nhân theo dõi cậu, mướn cậu vào nhà làm việc cho ông. Sau đó, người
cha vứt bỏ quần áo sang trọng, ngọc ngà của mình đi, đóng vai một người đầy tớ
để có cơ hội gần gũi và chinh phục người con.
Qua nhiều năm thân thiết người cha đã chinh phục được
trọn vẹn tình cảm của cậu. Sau cùng vào cuối đời, người cha mới tiết lộ cho cậu
trai biết anh chính là con của ông và được quyền thừa kế tất cả gia tài của ông
để lại.
(Nguyễn Văn Thái, Sống Lời Chúa giữa dòng đời, năm C, tr 128)
Câu chuyện này không khác gì lịch sử cứu độ của Thiên
Chúa đối với loài người. Thiên Chúa luôn yêu thương tìm kiếm con người. Còn con
người cứ lẩn trốn, để rồi sau cùng, Thiên Chúa phải sai Con Một xuống thế, làm
người đầy tớ đau khổ (Is 53,10-12), dùng cái chết của mình để thuyết phục và
nói cho con người biết chức vị làm con cái Thiên Chúa của mình với quyền thừa kế
hạnh phúc đời đời trên Nước Trời (Ga 3,16-17).
“CON MUỐN TA LÀM GÌ CHO CON?” (Lc 18, 41)
Xin cho con luôn nhận biết Chúa là Cha Nhân Hậu và cho
con biết tìm về với Cha cho dù con có đi hoang, lầm đường lạc lối thế nào đi nữa!
Sưu tầm
0 nhận xét :
Đăng nhận xét