Tôi có một nơi gọi là quê hương. Quê hương ngày ấy là hình ảnh
một vương quốc thu nhỏ như những câu chuyện thần tiên được thêu dệt bởi niềm
tin Ki-tô giáo mà các thế hệ đi trước đã để lại… Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng “Quê hương” là một nơi để cho tôi quay về, nơi
để tôi yêu thương, được chở che và cả những khi trốn tránh. Tôi yêu quê
hương? Điều ấy tôi không rõ, tôi không thể gọi rõ ràng cái cảm xúc theo tôi suốt
khoảng thời gian tôi lớn lên. Nhưng có một điều tôi biết chắc rằng, với quê
hương, tôi mãi mãi vẫn là một đứa con bé nhỏ, một đứa trẻ thơ vẫn chẳng bao giờ
hiểu hết được những gì bao la, vô tận nằm trong chính nơi thân thuộc. Nơi người
ta gọi cho mình là quê hương.
Tôi gọi quê hương từ khi nào chẳng biết, nhưng
trong kí ức của tôi, quê hương gắn với những ngày mưa buồn dầm dũi cả ngày
không chịu ngớt, gắn liền với hình ảnh một chốn cao nguyên quanh năm suốt tháng
chỉ một màu khói sương. Có lẽ cái điều kiện sống gian nan mà thiên nhiên “trao
tặng” ấy đã tôi luyện được ý chí của trăm vạn kiếp người trên quê hương tôi.
Song, hình ảnh quê hương đối với tôi êm dịu biết nhường nào khi tâm hồn và niềm
tin sống đạo được nuôi dưỡng…
Nơi tôi gọi là quê hương ấy, nơi mà trong tâm trí tôi ngập
tràn những kí ức, những hình ảnh, dù những hình ảnh ấy giờ đây còn lại chẳng
còn bao nhiêu nữa, chẳng còn xuất hiện mỗi lần tôi về nhưng nó vẫn rất đẹp. Và
mỗi khi kể về quê hương, tôi cũng rất tự hào vì tôi đã trải qua ở một nơi như
thế, nơi có ngọn tháp chuông đứng sừng sững cùng những lần chơi trốn tìm, nơi của
những âm thanh chuông đổ, tiếng cầu kinh vang lên sớm chiều của người già trẻ
nhỏ. Điều đó vẫn còn ảnh hưởng tới tôi bây giờ, tôi thích những khoảng sân rộng
sau ngôi thánh đường, những khoảng trống, những cây dừa, những vườn cây rộng
rãi, một không gian thoáng đãng để có thể chơi đùa dù người chơi với tôi giờ
đây cũng không còn như ngày xưa nữa.
Nơi tôi gọi là quê hương đã có lần được gọi bằng một cái tên
thật khác bởi chính tôi: chốn bình yên, nơi đã gieo vào lòng tôi một ước mơ vĩ
đại. Đã có lần muốn trốn tránh một thứ
gì đó nơi phố xá, tôi trở về chốn bình yên, nơi chẳng phải là của tôi, chẳng phải
của riêng mình tôi, nhưng lại có chỗ cho tôi, và vì thế tôi có thể quay về, đôi
khi chỉ để lẩn tránh, để bắt đầu ước mong và làm lại từ đầu.
Có chăng bởi vậy, hai từ Quê Hương lại gợi nhiều cảm xúc đến
thế, bởi nó chạm đến một nơi trước giờ vẫn thường trực trong trái tim mỗi con
người, đôi lúc bất chợt nghĩ về nơi gọi là quê hương của mình, một nơi, có thể
là xứ đạo, gia đình ngay bên cạnh mình, nhưng cũng có thể là nơi nào đó, cách
nơi chúng ta ở hàng trăm, hàng nghìn cây số. Khoảng cách về không gian và thời
gian vẫn không ngăn được bước đi của tâm hồn, của sự nhớ nhung da diết. Bởi
trong mỗi người chẳng thể không tồn tại một quê hương nào đó, chẳng thể không tồn
tại chốn bình yên để rồi một ngày nào đó có thể quay trở về. Có thể bây giờ,
quê hương với tôi là kí ức, là kỉ niệm, nhưng sau này nó có thể là cái gì hơn
thế, bởi nơi đó chẳng đơn thuần là chốn đi về, chẳng phải là những lần rong
chơi miệt mài cùng lũ bạn, mà nơi đó là nơi ba mẹ tôi sinh ra, nơi nuôi dưỡng
tâm hồn tôi về một đức tin Ki-tô giáo, một nơi mà lúc tôi sinh ra ba mẹ tôi đã
dành tặng cho tôi, cũng như tất cả những đứa con khác, tất cả đều được ban tặng
một nơi gọi là quê hương. Giờ đây, khi đã đủ lớn, tôi càng thêm xác tín và
trông cậy về một miền quê vĩ đại hơn, ấy là nước Trời, ở chốn đó, có Chúa và Mẹ
đang hằng đợi tôi!
Thính giả TLMN CG
08/8/2014
0 nhận xét :
Đăng nhận xét