TUỔI HỌC TRÒ
Cái nắng mùa hè như đổ
lửa, gay gắt, giữa bầu trời đỏ chót cánh phượng, thúc giục ai đó đang vội vã
mùa thi tới.
Mùa thi ơi! Hãy chậm
bước chờ em,
Thời gian đang cuốn
trôi, cuốn đi những kỷ niệm vui buồn,
Cái ngày không thuộc bài
đứng chôn chân bên bục giảng với thầy cô cũng hết rồi, hết thật rồi … Tôi và bạn
marianguyen@gmail.com
cùng các bạn áo trắng ngày xưa đã chôn dấu một thời dĩ vãng, thời vàng son của
tuổi học trò, không thể mua được, mà chỉ góp nhặt với thời gian bằng lá rụng dưới
sân trường, bằng những trái tầm guộc chua chua ngọt ngọt trong vị muối ớt cay
xè.
CHUỖI NGỌC
VÀNG KINH
Từ muôn thuở
tác phẩm kỳ diệu tuyệt hảo của đấng tạo hóa là người mẹ. Và cao cả, vinh quang
nhất là Mẹ Thiên Chúa, Mẹ nhân loại.
Trong thi ca
văn học Việt Nam, Hàn Mặc Tử cũng ca khen Mẹ bằng những dòng thơ bất diệt, dòng
thơ văn Kitô Giáo:
Hỡi Sứ thần Thiên Sứ
Gabriel,
Khi Người xuống truyền
tin cho Thánh Nữ,
Người có nghe xôn xao
muôn tinh tú?
Người có nghe náo động
cả muôn trời?
Người có nghe thơ Mầu
Nhiệm ra đời.
(Thánh Nữ Đồng Trinh)
Và tình yêu
của Mẹ là tình yêu của Thiên Chúa đối với con người. Tình yêu ấy là tràng chuỗi
Mân Côi. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô đã dạy rằng: “Kinh Mân Côi là kinh từ Trời,
là kinh của gia đình”. Lời kinh của những ai cần nơi nương tựa tìm đến bình an.
Lá thư của bạn
Isave Võ Thị Phương Thảo quê ở Huyện Càn Long,Tỉnh Trà Vinh thuộc Giáo Phận
Vĩnh Long đã nói lên tính xác thực điều này: Chị Thảo là người mang căn bệnh
nghiệt ngã mà bác sĩ đã chối bỏ trả về nhà,rồi khi về nhà, chị lại được Đức Mẹ
cứu vớt, chị như được sống lại từ cõi chết. Một ân huệ đặc biệt của Đức Mẹ ban
cho chị mà con người không thể thực hiện được .
NHỚ
Chủ đề Nhớ, gói ghém
tình yêu chia ly với người đã ra đi mãi mãi,để tìm đến vùng trời bình yên,vì
Thiên Đàng là dấu vết của bước chân yêu thương,
được diễn tả trong lá thư mà người nhận không đọc được, lá thư của người
con thiêng liêng gửi người Cha đã khuất, trong tai nạn ngày 02/06/2014:
“ …đường về nhà từ tu
viện Matino trở nên xa xôi lạ thường…, tía thương mến.”
và nghẹn ngào trong tiếng
gọi “Cha ơi”
Phải chăng vì Cha là
Linh mục? Linh mục là ai mà chỉ biết cho đi mà không biết đến đón nhận, không
tính toán.
Vì tình yêu tha nhân,
vì tình yêu Thập Giá, có phải không Cha?
Và giờ đây, trên cao,
con ngước trông tìm Cha đang hạnh phúc trong lời kinh chiều con dâng.
Mari Dienthy
0 nhận xét :
Đăng nhận xét